Rượu Bàu Đá là đặc sản của
vùng đất võ Bình Định. Rượu hoàn toàn được chưng cất bằng phương pháp
thủ công nên có hương vị đặc biệt. Bây giờ, tiếng tăm của rượu Bàu Đá đã
lan rộng trong cả nước và cả ngoài nước, đã in dấu trong thơ ca, nhạc
họa, đã xuất hiện trong giai thoại làng văn nghệ, đã trở thành sự nhắc
nhở thân tình của bạn hữu mỗi khi gặp một người Bình Định ghé ra tỉnh
ngoài: "Có mang Bàu Đá không?".
Về
xóm Bàu Đá thôn Cù Lâm xã Nhơn Lộc huyện An Nhơn, may có lần chúng tôi
được gặp một cụ ông đã 92 tuổi bên cạnh ngôi miếu cổ có tên là Miếu Bàu
Đá cạnh cái bàu nước mang tên Bàu Đá.Chính cái bàu nước này đã cung cấp
cho rượu một cái tên bất hủ. Ông kể, nó là một bàu nước như mọi bàu nước
khác ở làng quê Bình Định, nơi gia đình ông được đánh bắt, câu, tát để
làm tươi những bữa cơm quê. Trong bàu, có đủ loại rô, trê, chép, diếc,
tràu, lươn, chạch... Nhưng bây giờ bàu đã cạn, ông và con cháu dùng để
trồng rau muống!
Rượu
Bàu Đá được các gia đình quanh vùng cất từ gạo, như một thứ nghề gia
truyền. Từ xưa đến nay rượu Bàu Đá chính hiệu vẫn được chưng cất qua quy
trình thủ công chứ chưa hề được sản xuất trong nhà máy công nghiệp tối
tân như các loại rượu danh tiếng trên thế giới. Mà rượu Bàu Đá danh
tiếng là ở cái sự thủ công ấy, ở đôi quang gánh tre mây cô thôn nữ gánh
ra chợ làng, ở cái nậm sành, nậm đất, vò thạp thô sơ giấu trong lòng nó
dòng lửa bằng nước. Ấy đấy, với rượu Bàu Đá chân chính, ta có thể diễn
tả như vậy khi chế một ít rượu vào khô mực, khô cá và bật diêm lên. Trả
lời ngọn lửa diêm là một ngọn lửa trong trẻo viên mãn bùng lên từ rượu
tẩm, đủ sức làm thơm đĩa mồi truyền thống. Có lần tôi đã chứng kiến mấy
ông bạn nông dân ngồi trên bờ ruộng nướng cua cá bằng cỏ có tẩm thêm ít
rượu Bàu Đá cho bén, cho thơm. Rượu Bàu Đá có lửa, đã đành. Rượu Bàu Đá
còn có cả băng tuyết. Thật đấy, sờ vào da chum da bình đựng rượu là mát
lạnh tay. Một giọt rượu nhỏ lên da, cái mát lạnh truyền đến tận tim - ấy
là thưởng rượu bằng xúc giác. Rót rượu Bàu Đá phải biết cách nhấc vòi
cao lên một tí, tiếng rượu mới thánh thót như một hợp âm huyền diệu;
thính giác bắt đầu nhập cuộc. Chính độ cao thấp của vòi rượu quyết định
vẻ đẹp của chén rượu. Chén rượu đầy đặn mà vẫn không tràn gọi là vun.
Thị giác sẽ no nê bởi cái sống động của tăm rượu như có con cá sống nằm
thở ở đáy chén. Nâng chén rượu ngang môi chưa uống vội, hãy nheo mắt tận
hưởng mùi thơm tỏa riu riu khắp mặt mày qua những sợi khói vô hình.
Nhấp nhẹ một chút, bọt sủi tăm đóng cườm quanh miệng, lặng nghe vị giác
lâng lâng, ngấm dần, uống đến đâu biết đến đấy. Cái nồng nàn, cái ý vị
không tả nổi, nhất thiết phải "khà" một tiếng, thật là đã vậy! Xúc giác,
thính giác, khứu giác, thị giác, vị giác - ngũ quan thưởng rượu.
Mùa
hè thì mát, mùa đông thì ấm - đó là biệt tính của rượu Bàu Đá. Người bị
cảm nhiễm mưa nắng, cách chữa công hiệu nhất là tới một lò rượu, xin
phép chủ nhà rồi tự tay hé giở nắp nồi, đón lấy hơi rượu xông lên nghi
ngút. Từng chân tơ kẽ tóc mồ hôi túa như mưa. Lau khô một lượt. Thế là
khỏe như thần. Người Bình Định trong nhà luôn có góc rượu Bàu Đá ngâm
tỏi hoặc ngâm tiêu đề phòng gió máy, đầy hơi lạnh bụng. Con nhà võ
thường ngâm thuốc võ bí truyền tùy từng môn phái để dùng.
Chung
quanh rượu Bàu Đá, người ta thêu dệt nhiều huyền thoại. Có người bảo nó
là gốc rượu Chàm, dân Chàm xưa nấu để tiến vua. Có người bảo nó là rượu
lưu dân, bắt đầu từ thời mở cõi. Có người kể là nó có xuất xứ sớm hơn.
Một kẻ sĩ bất phùng thời cùng một hào kiêu sa cơ lỡ vận kết bạn với nhau
trên con thuyền thiên di biệt xứ. Họ đặt chân đến đất này từ thời nhà
Hồ có manh tâm tiếm ngôi nhà Trần, thế sự trong nước nhiễu nhương và
cuộc tao loạn nồi da xáo thịt là không tránh khỏi. Đến xứ sở này, họ
được một người bản địa nhận làm môn khách, biệt đãi như đã từng quen
thân từ kiếp trước. Ba anh em kết nghĩa dưới một khu vườn trăng ngay cái
rốn kinh kỳ nhưng mùi vương giả chưa hề làm vướng bận trí óc họ. Họ
không phải là những người ẩn dật cũng không phải là những người nhập thế
nếu hiểu theo cách thông thường của hai khái niệm ngôn ngữ này. Họ
không phải là người của dân gian, lại càng không phải là người của cung
đình nhưng những tinh hoa của dân gian lẫn cung đình vẫn có mặt ở trang
ấp họ. Đó là những bạn hiền bốn phương đến cửa này không phân biệt áo
vải hay áo gấm, kẻ ăn mày hay người thế phiệt. Đó là những người dùng
tiếng đàn, lưỡi kiếm hay vần thơ thể hiện tâm khí, giãi bày với trời
đất, non sông, con người. Và những khúc thức của hai nền văn hóa Việt
Chàm cũng chọn nơi này nở nụ cười hợp lưu đầy hồn nhiên và bí ẩn. Ba anh
em kết nghĩa cùng những bạn bè của họ là những "chủ biên" và "đồng tác
giả" của rượu Bàu Đá danh bất hư truyền.
Chẳng
biết thực hư của truyền thuyết trên ra sao nhưng nó xuất hiện trong các
cuộc tửu hứng mạn đài của các tao nhân mặc khách, thật đậm đà và thi vị
cho tiệc rượu. Bảo rượu Bàu Đá bình dân hay cao sang, đều đúng. Này gạo
nấu lấy từ những lượm lúa đọng mồ hôi, này lửa đun đốt bằng thân rơm vỏ
trấu. Này mạch nước nguồn rất kén cho chất mầu trong vắt pha lê. Và sự
có mặt của nó từ chỗ bằng hữu giao bôi cho chí các tiểu lễ, đại lễ - là
gì nếu không phải là sự tích hợp của tận cùng cao sang và dân dã? Tuy
nhiên, cái quyến rũ nhất của rượu Bàu Đá vẫn là không khí bạn bè tri kỷ,
một đêm nào đó, ngồi xếp bằng quây quần trên đất, dưới trăng: "Khuyến
quân cánh tận nhất bôi tửu. Dữ ngã đồng tiêu vạn cổ sầu". (Thơ Đường,
tạm dịch: Mời anh uống cạn một chén rượu, cùng tôi quên hết sầu muộn
xưa).
NGUYỄN THANH MỪNG
(Nguồn: baudawine)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Cảm ơn bạn đã nhận xét cho bài post trên blog WildgrassVN. Mong góp ý và có nhiều nhận xét hơn nữa của bạn. WildgrassVN.com